Tập 1 - 818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua










Văn Án Truyện
Vương Tiết Trạm, bộ đội đặc chủng số hiệu “báo đen”, xuyên qua biến thành con trưởng của Nhị gia phủ Định Viễn hầu, hắn vốn ỷ lại phía trên đã có đường huynh là thế tử gánh vác gia tộc nên từ nhỏ không việc trộm gà phá chó nào mà hắn không làm. Còn chưa đủ mười ba tuổi đã dám nửa đêm rời khỏi nhà, chỉ vứt lại một phong thư bảo rằng muốn tự mình đi “du lịch”.
Nhưng có lẽ là số trời đã định, có trốn cũng trốn không thoát, đường huynh thế tử đang gánh vác gia tộc bỗng dưng mất sớm, để giữ vững binh quyền cho phủ Định Viễn hầu, đại bá nhà hắn đành dâng tấu xin phong hắn làm thế tử.
Đến đây, toàn bộ lịch sử của Đại Minh giống như có hàng ngàn con thảo nê mã điên cuồng giày xéo qua.
Thừa tướng môn sinh khắp thiên hạ cũng ngất xỉu ba lượt! Một lần là cháu trai lớn có hi vọng kế thừa gia nghiệp nhất bị lừa đi làm sứ thần! Một lần là cháu trai thứ hai bị lừa đi tòng quân! Lần cuối cùng, cháu trai nhỏ nhất cầu xin cho hắn sang Tây Dương làm nghề buôn bán! Loạn tôn tử của ta đoạn gia nghiệp của ta! Nghiệt tử a! Nghiệt tử!
Ngôn quan chịu trách nhiệm kiểm điểm bá quan trái lại mỗi ngày tự kiểm điểm bản thân ba lượt. Tại sao lại không cãi thắng nổi một đám võ tướng? Bắt đầu từ lúc nào đám vũ phu cũng biết cãi nhau như vậy? Đám vũ phu ấy không phải đều là đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao?
Đến đây, toàn bộ trên dưới trong ngoài triều đường của Đại Minh hình thành một kiểu ăn ý hết sức quỷ dị.
Võ tướng bị quan văn mắng đến máu chó đầy đầu, khóc thút thít vẻ mặt hung tợn nói: ngươi có bản lĩnh thì chờ Tiết thế tử trở về đi!
Hoàng đế bị ngôn quan phê bình đến sợ hãi: đóng cửa, thả thế tử!
Thế tử bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió đảm đương công tác cãi nhau thì chắp tay: “Đến đến đến đây, các bạn đồng liêu, chúng ta cùng nhau đàm luận chuyện nhân sinh đi ~~ “
Mỗ Quốc công nào đó ho nhẹ: “Không phải mới vừa rồi đệ nói muốn đàm luận với ta sao?”
Thế tử quay đầu trưng ra ngay vẻ mặt nịnh nọt: “Đừng vội, đệ đàm luận cùng bọn họ xong sẽ đàm luận với huynh.”
Mỗ quốc công: “Đàm luận nhân sinh à?”
Thế tử thẹn thùng: “Đàm tình.”
Danh sách chương
Văn Án Truyện
Vương Tiết Trạm, bộ đội đặc chủng số hiệu “báo đen”, xuyên qua biến thành con trưởng của Nhị gia phủ Định Viễn hầu, hắn vốn ỷ lại phía trên đã có đường huynh là thế tử gánh vác gia tộc nên từ nhỏ không việc trộm gà phá chó nào mà hắn không làm. Còn chưa đủ mười ba tuổi đã dám nửa đêm rời khỏi nhà, chỉ vứt lại một phong thư bảo rằng muốn tự mình đi “du lịch”.
Nhưng có lẽ là số trời đã định, có trốn cũng trốn không thoát, đường huynh thế tử đang gánh vác gia tộc bỗng dưng mất sớm, để giữ vững binh quyền cho phủ Định Viễn hầu, đại bá nhà hắn đành dâng tấu xin phong hắn làm thế tử.
Đến đây, toàn bộ lịch sử của Đại Minh giống như có hàng ngàn con thảo nê mã điên cuồng giày xéo qua.
Thừa tướng môn sinh khắp thiên hạ cũng ngất xỉu ba lượt! Một lần là cháu trai lớn có hi vọng kế thừa gia nghiệp nhất bị lừa đi làm sứ thần! Một lần là cháu trai thứ hai bị lừa đi tòng quân! Lần cuối cùng, cháu trai nhỏ nhất cầu xin cho hắn sang Tây Dương làm nghề buôn bán! Loạn tôn tử của ta đoạn gia nghiệp của ta! Nghiệt tử a! Nghiệt tử!
Ngôn quan chịu trách nhiệm kiểm điểm bá quan trái lại mỗi ngày tự kiểm điểm bản thân ba lượt. Tại sao lại không cãi thắng nổi một đám võ tướng? Bắt đầu từ lúc nào đám vũ phu cũng biết cãi nhau như vậy? Đám vũ phu ấy không phải đều là đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao?
Đến đây, toàn bộ trên dưới trong ngoài triều đường của Đại Minh hình thành một kiểu ăn ý hết sức quỷ dị.
Võ tướng bị quan văn mắng đến máu chó đầy đầu, khóc thút thít vẻ mặt hung tợn nói: ngươi có bản lĩnh thì chờ Tiết thế tử trở về đi!
Hoàng đế bị ngôn quan phê bình đến sợ hãi: đóng cửa, thả thế tử!
Thế tử bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió đảm đương công tác cãi nhau thì chắp tay: “Đến đến đến đây, các bạn đồng liêu, chúng ta cùng nhau đàm luận chuyện nhân sinh đi ~~ “
Mỗ Quốc công nào đó ho nhẹ: “Không phải mới vừa rồi đệ nói muốn đàm luận với ta sao?”
Thế tử quay đầu trưng ra ngay vẻ mặt nịnh nọt: “Đừng vội, đệ đàm luận cùng bọn họ xong sẽ đàm luận với huynh.”
Mỗ quốc công: “Đàm luận nhân sinh à?”
Thế tử thẹn thùng: “Đàm tình.”
Hai mươi hai tuổi, Thẩm Thiên Lăng giành được giải thưởng Ảnh đế đầu tiên trong đời.
Một câu chuyện hài hước khi hắn bị vô tình xuyên đến cổ đại vào một chàng trai tên Thẩm Thiên Lăng. Chưa dừng lại ở đó, cuộc sống ở đây khiến hắn hoàn toàn đau đầu khi ngày nào cũng bị dân chúng làm phiền, đồn đãi về hắn biết cầu mưa rồi nói hắn nôn khan do mang thai, dặn hắn giữ gìn sức khỏe, khiến hắn dở khóc dở cười, liệu hắn có thích ứng được với cuộc sống này hay không.
Nội dung truyện nhẹ nhàng hài hước kể về về một thanh niên ngốc nghếch vui vẻ bẻ cong bản thân rồi lại bẻ cong sư phụ.
Lạc Trần, chết đột ngột xuyên qua cổ đại, mừng đến một cái xung hỉ đại hán, thân cao tám thước, cường tráng như ngưu cái loại này.
Lạc Trần nhìn xem tự mình tay nhỏ chân nhỏ, anh anh anh.
Nam tức phụ nhi, một mét chín, cơ bắp cù kết, tiểu tướng công, hơi sợ.
Tần Miễn không bao giờ ngờ rằng có một ngày mình mở mắt kinh hoàng phát hiện ra lại thấy xung quanh khác lạ vô cùng chỉ là căn nhà tranh rát nát. Bởi vì trước đó hắn còn đang ở trong biệt thự nhà mình.
Không biết vì sao mà một ngày Qúy Hòa có cơ hội được xuyên qua đến một ngồi nhà làm nông nhưng là cực phẩm. Nhưng đáng tiếc là lại làm đứa con không được yêu thương được bị xem là sao chổi mà ngược đãi, điều này làm sao mà hắn chịu nổi được?
Câu chuyện xoay quanh về cuốc sống của thú y Triệu Thanh Hà sau khi có cơ hội xuyên qua, hồn nhập vào xác của một kẻ bị đối tượng thầm mến đùa giỡn vì thế rơi xuống nước chết, còn là một đứa con bất hiếu. Nhà chỉ có bốn bức tường, sinh kế bị đoạt đi. Triệu Thanh Hà vì tạm nuôi gia đình mà quay lại hành nghề cũ chính là nghề thú y. Không ngờ thú y làm được quá tốt, còn đánh bậy đánh bạ đi vào con đường làm quan còn bước vào chiến trường. Này đó thì thôi, lúc trở về thành công thần, khao thưởng chưa đến, lại phải gả gấp cho thiết huyết tướng quân, người khác nghe danh đều sợ mất mật…
Thiếu niên vốn không có sức khỏe tốt, đi đứng cũng bất tiện, bất ngờ xuyên về cổ đại, trở thành một kẻ ăn chơi trác táng vừa bị ngã ngựa nên gãy chân.
Tô Nguyệt mang theo tinh thần lực không gian xuyên qua, vừa vặn đụng tới xét nhà lưu đày.
Tô Nguyệt không nói hai lời vén tay áo thu bảo bối.
Hào môn con gái duy nhất mụ mụ gặp gỡ bần gia xuất thân ba ba, có nàng cái này ngậm muỗng vàng sinh ra tiếu vân y;
Đáng tiếc vận mệnh trêu người, mười ba tuổi yêu thương chính mình ông ngoại qua đời, ba mẹ cảm thấy sinh mệnh vô thường, từ đây hai người chu du thế giới;
Tiêu Lăng Hàn là một người đặc công, chỉ là hắn hảo hảo người ở trong nhà ngồi, họa từ bầu trời tới, một cái màu tím tia chớp đem hắn phích tới rồi dị thế giới.
Hắn xuyên đến một cái trùng tên trùng họ phế tài trên người, đương hắn được đến xứng đôi tu luyện công pháp sau từ đây phế tài biến thiên tài.
Xuyên qua cổ đại nông gia, nhà chỉ có bốn bức tường, cha mẹ chồng chết sớm, trượng phu chết, chỉ có bốn cái gào khóc đòi ăn củ cải đầu thân là thanh danh hỗn độn, khắt khe con cái ác độc mẹ kế, Tô Mộc Lam không có thời gian đi vô ngữ vọng thanh thiên, bình tĩnh vãn tay áo, khai hoang làm ruộng, bày quán kinh thương, quyển địa nuôi dưỡng……
Tạ thị mưu, là Phó gia trăm năm khí vận.
Phó hầu gia mưu, là quyền thế tiền đồ.
Trong mộng nàng là bị đánh cờ thua trận phế cờ, mẫu thân đầu hoàn tự sát, nàng bị vội vàng thấp gả cho Lục gia vị kia danh khắp thiên hạ nhà nghèo đệ tử, lại ở rất tốt niên hoa, vội vàng mất sớm.